Văn phòng HỘI BẢO TRỢ NGƯỜI KHUYẾT TẬT, TRẺ MỒ CÔI và BỆNH NHÂN NGHÈO BÌNH DƯƠNG: 24 đường Trừ Văn Thố, Phường Phú Cường, Thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương. Tài khoản số: 5500211000265 tại Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn tỉnh Bình Dương, Điện thoại: (+84)6503829780 , Fax: (+84)6503848102 , Email: nguoibaotrobd@gmail.com , Weblog: nguoibaotrobd.blogspot.com
Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012
Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012
Một đời gian truân
Căn nhà của bà Võ
Thị Hai (khu phố 14, phường Phú Cường, TP.TDM) nằm khuất trong một con hẻm nhỏ.
Có thể nói, đây là căn nhà nhỏ nhất mà tôi từng được thấy, có tổng điện tích
khoảng chừng 5m2. Căn nhà chỉ đủ kê tạm cái giường cùng vài vật dụng sinh hoạt
nhỏ bé. Cái giường vừa là nơi để bà ngủ nghỉ, cũng là nơi tiếp khách, dùng làm
bàn ăn, bàn trầu. Tù túng, chật chội và ẩm mốc đến mức khó thở, nhưng bà Hai đã
gắn bó với nó hàng chục năm nay.
Bà Hai quê ở Bình
Đại, Bến Tre. Năm 16 tuổi, bà lên Bình Dương tìm đường lập nghiệp, ở nhờ nhà
người anh bà con. Và chính bà cũng không ngờ lần xa quê ấy đã vĩnh viễn không
trở lại. Bà kể, sau khi lên Bình Dương được 2 năm thì lấy chồng, ông ấy làm ở
bưu điện. Cuộc sống khá hạnh phúc, nhưng 2 người không có con. Năm bà tròn 37
tuổi thì chồng qua đời. Cũng năm ấy, bà theo hoạt động cách mạng cho đến ngày
đất nước giải phóng. Bà từng chiến đấu ở nhiều chiến trường như Sông Bé, Biên
Hòa, An Phú Đông... “Tôi học ít, nên chẳng hiểu biết nhiều. Sau ngày đất nước
thống nhất, tôi đã làm thất lạc giấy tờ. Sau này, những người cùng thế hệ cũng
đã già và chết, nên công lao không được ghi nhận”, bà Hai tâm sự.
Căn nhà nhỏ của bà Hai không đủ chỗ cho 2 người khách |
Nhớ lại những tháng
ngày dài, bà Hai sụt sùi nước mắt. Gương mặt khô héo của bà lại càng buồn hơn.
Bà cho biết, căn nhà ngày trước là cái chuồng heo cũ của một người tốt bụng, cho
bà che chắn ở tạm. Sau này được xây tường kín đáo, rồi trở thành nhà. Ngày qua
ngày, bà sống bằng công việc làm thuê, ai kêu gì làm đó. Khi thì giặt ủi, rửa
chén ở chợ; có khi lại đi bưng bê, gánh nước, nhổ cỏ. Không ít lần bà cũng đã
dành dụm được chút đỉnh để về thăm quê hương, người thân. Nhưng nghĩ lại cha mẹ
đã mất, những người cùng trang lứa chẳng còn ai. Cứ chần chừ hết lần này đến lần
khác và ý định một lần về thăm quê của bà nhanh chóng bị tuổi già đánh cắp. Hiện
tại trí nhớ của bà còn minh mẫn, nhưng sức đã tàn.
Ăn trầu, thú vui duy nhất của bà Hai |
Đã nhiều năm nay, bà
Hai sống nhờ vào tiền trợ cấp người già của phường, nên không thể tránh khỏi bữa
đói bữa no. Đặc biệt, những lúc ốm đau như hiện tại thì càng khó khăn gấp bội,
chỉ nhờ vào lòng tốt của bà con lối xóm. Bà rất cần được sự mở rộng vòng tay từ
các nhà hảo tâm.
Bế tắc nhìn con chống chọi với bệnh ung thư máu
Đã nghèo lại gặp cái eo
Chúng tôi tìm đến xóm trọ ở địa chỉ
21/7A, khu phố Thống Nhất, TX.Dĩ An, nơi gia đình anh Trương Đình Thái và chị
Lưu Thị Xen sinh sống vào lúc tối mịt vì ban ngày anh chị phải cho cháu lên Bệnh
viện Ung bướu (TP.HCM) để chạy chữa. Chị hàng xóm bảo chúng tôi: “Ngồi chờ một
chút. Hôm nay hai vợ chồng đi xe buýt nên về hơi trễ. Chiếc xe máy, phương tiện
đi lại hàng ngày và là tài sản cuối cùng đã bị đem đi cầm hôm qua rồi. Đi lại
vất vả thế nhưng ngày nào vợ chồng nó cũng đưa con về vì trong bệnh viện thì
không có chỗ ở mà thuê nhà thì 100.000 đồng/ngày, tiền đâu mà chịu cho nổi”. Anh
Thái sinh năm 1982, quê Yên Bái là người dân tộc Dao. Anh chị gặp và yêu nhau
khi anh đang đi nghĩa vụ quân sự. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ, anh chị lấy nhau
và cùng nhau rời quê hương vào Bình Dương lập nghiệp. Anh chị được nhận vào làm
công nhân một công ty gỗ tại KCN Sóng Thần. Đến năm 2009, anh chị sinh được đứa
con trai đầu lòng rất kháu khỉnh là cháu Trương Đình Nam. Dù cuộc sống có hơi
khó khăn nhưng gia đình nhỏ của anh chị rất hạnh phúc và luôn tràn ngập tiếng
cười. Số phận nghiệt ngã, niềm vui của anh chị chưa được trọn vẹn thì cháu Nam
phát bệnh, cháu liên tục sốt cao 39 - 40 độ, sau bao nhiêu tháng chuyển hết bệnh
viện này sang bệnh viện khác để hội chẩn, ngày 9-10-2011, các bác sĩ kết luận
cháu bị ung thư máu, lúc đó cháu mới vừa tròn 2 tuổi.
Gia đình anh Thái đang bế tắc nhìn
con chống chọi với căn bệnh ung thư
|
Từ ngày Nam bị bệnh, cuộc sống của
gia đình anh chị cũng kiệt quệ dần theo những toa thuốc đắt đỏ và những lần vô
hóa chất của cháu. Lúc đầu vợ chồng thay phiên nhau xin nghỉ phép để lên viện
chăm sóc con, nhưng những hôm cháu phải vô hóa chất hay chọc tủy thì phải có hai
người, một người chăm cháu còn một người chạy ra chạy vô theo những yêu cầu của
bác sĩ. Bữa làm bữa nghỉ như vậy nên cả anh và chị đều bị công ty cho nghỉ việc
nên không có thu nhập. Bây giờ, hôm nào cháu Nam điều trị nhẹ thì một mình chị
Xen ở lại chăm sóc con còn anh Thái tranh thủ chạy vể xin đi làm phụ hồ hoặc ai
thuê gì làm nấy. Cả hai bên gia đình nội ngoại nghe tin cháu bị bệnh cũng dốc
hết tiền bạc gửi vào lo cho cháu nhưng vẫn như muối bỏ bể. Vì dốc hết tiền lo
thuốc thang cho cháu nên kinh tế gia đình ngày càng cạn kiệt, nghèo nàn. Chính
quyền địa phương đã xét duyệt cho gia đình anh thuộc “Hộ nghèo đặc biệt”. Đã
vậy, ông nội cháu lại là thương binh hạng 3/4, mất sức lao động 63%, do vết
thương mang trên mình nên thường xuyên đau ốm. Cứ thế hai vợ chồng anh Thái đang
ngày đêm cùng con chiến đấu với bệnh tật trong miên man những nỗi lo và nhờ vào
những bữa cơm từ thiện của cộng đồng giúp đỡ. Biết được hoàn cảnh khó khăn của
anh chị, bà con hàng xóm cũng rất thương, chủ nhà trọ cũng bớt tiền thuê nhà cho
anh chị. Biết anh chị cần tiền nên mọi thứ trong nhà đều bị đem đi bán hết nên
cách đây mấy hôm có một chú chuyên đi mua đồ điện tử cũ mua được cái đầu đĩa còn
rất tốt với giá 300.000 đồng, chú đem qua tặng cho bé Nam để cháu coi ca nhạc
cho đỡ buồn.
“Chú lính chì” bé nhỏ
Đáng thương nhất vẫn là cháu Nam.
Nhìn cháu bi bô nói cười ít ai ngờ được cháu phải chịu bao nhiêu đớn đau trong
suốt một năm qua. Những lần vô hóa chất, tóc và lông mày, lông mi cháu rụng hết
nhìn rất đáng thương. Nhìn thân hình cháu mũm mĩm không ai nghĩ cháu bị bệnh
nặng như vậy, cháu mập như vậy là do trong các toa thuốc cháu điều trị hàng ngày
có chất dexamethasone nên cơ thể cháu bị phù vì trữ nước. Anh Thái kể: “Bữa nay
còn đỡ, chứ có bữa cái tay nó sưng to như cái ấm pha trà lớn ấy. Bữa trước chân
cháu còn bị liệt nữa”. Cứ một tháng cháu phải vô hóa chất một toa, một toa như
vậy hết mấy ngày. Đó là chưa kể một tuần cháu bị chọc tủy một lần, rồi truyền
máu, tiêm thuốc... không lúc nào cơ thể cháu không có những vết bầm tím. Mẹ cháu
vừa khóc vừa kể: “Thương nhất là mỗi lần chọc tủy, mình là người lớn mà còn
không chịu nổi huống chi cháu chỉ mới 3 tuổi. Vậy mà như biết thương ba, thương
mẹ và biết hoàn cảnh bệnh tật của mình nên mỗi lần chọc tủy là cháu tự động nằm
úp mặt xuống, chổng mông lên cho hai đầu gối ép sát vào ngực để cho các đốt
xương lòi ra cho bác sĩ chọc lấy tủy. Cháu chỉ khóc thét lên lúc đó vì quá đau
rồi sau đó lại ngoan ngoãn nằm im cho các bác sĩ điều trị. Cứ mỗi lần nhìn thấy
con như vậy là cả hai vợ chồng lại không thể nào cầm được nước mắt. Bác sĩ nói
rằng căn bệnh này phải điều trị lâu dài và rất tốn kém. Bây giờ chúng tôi cũng
không biết phải làm như thế nào nữa, tiền thì không còn mà bỏ con ở lại đi làm
thì không đành lòng”.
Vừa rồi, do hoàn cảnh bế tắc và
không còn tiền chữa trị nên vợ chồng anh Thái đã đưa cháu về quê. Nhưng các bác
sĩ và những người cùng cảnh ngộ với gia đình anh ở Bệnh viện Ung bướu (TP.HCM)
gọi điện khuyên anh chị đưa cháu vào tiếp tục điều trị vì “còn nước còn tát”,
trong khi tỷ lệ chữa khỏi bệnh cho cháu Nam là rất cao. Thương con, anh chị lại
tiếp tục đưa cháu vào. Giờ đây, trước mắt vợ chồng anh là đứa con trai đang ngày
đêm chống chọi với nỗi đau bệnh tật, là số tiền lớn được ghi dưới mỗi toa thuốc,
là muôn vàn những khó khăn chồng chất... Nhưng mỗi ngày bên những bữa cơm từ
thiện của cộng đồng, anh chị vẫn đang tiếp tục hy vọng vào một phép mầu rằng rồi
đây cháu Nam sẽ khỏe mạnh và được cắp sách đến trường như bao đứa trẻ bình
thường khác.
Tôi mong có tiền để được chạy thận
Từ quê hương Đồng Tháp, vợ chồng chị
cùng đứa con trai lớn khăn gói lên Bình Dương làm công nhân với mong muốn đổi
đời. Bởi ở quê, cuộc sống quá khó khăn. Làm công nhân xưởng gốm chưa được bao
lâu, chị đã té xỉu… Các bác sĩ chẩn đoán chị bị bệnh suy thận mãn, muốn kéo dài
sự sống phải đặt máy và chạy thận 2 lần/tuần… Từ đó đến nay đã gần 2 năm, đều
đặn vào ngày thứ 3, 6 hàng tuần, chị đến Bệnh viện Đa khoa tỉnh để chạy thận
nhân tạo. Bản thân chị chạy thận nên cơ thể yếu ớt đâu thể làm được gì, ngoài
chuyện lo cơm nước trong nhà. Còn chồng, con chị làm công nhân đồng lương ba cọc
ba đồng mà mỗi tuần chạy thận, thuốc men hết cả triệu đồng. Chưa kể những lần
quá mệt, căn bệnh cao huyết áp hành hạ, chị phải nằm lại bệnh viện vài ngày, có
khi đến nửa tháng để điều trị. Bao nhiêu tiền chồng, con làm công nhân đều trôi
theo căn bệnh của chị. Đến nay thì gia đình chị gần như kiệt quệ.
Nghĩ về những ngày sắp tới, chị Hiền rươm rướm nước mắt. “Hãy gọi đến
chúng tôi”
|
Cầm những hóa đơn tiền chạy thận,
thuốc men mỗi ngày một dày thêm, chị Hiền rưng rưng nước mắt: Chạy thận về mệt,
người ta uống sữa… còn mình chỉ ráng nuốt được hột cơm nào hay hột cơm nấy bởi
làm gì có tiền. Hiện tại, mỗi tháng chỉ tính tiền nhà trọ đã hết 800.000 đồng.
Chắt mót lắm mới đủ tiền chạy thận, vì vậy, cả nhà hầu như chỉ rau, cháo qua
ngày. Chạy được đợt thận hôm nay, cả nhà phải đau đáu lo tiền cho đợt chạy thận
tới. Nhiều lúc không tiền chị nghĩ đến chuyện bỏ chạy thận, nhưng đâu thể vì
chạy thận đòi hỏi một quy trình rất nghiêm ngặt. Nếu không chạy kịp thời thì cơ
thể chẳng khác nào “ngàn cân treo sợi tóc” và phải chạy thận cấp cứu thì còn tốn
kém gấp bội.
Suy thận mãn được xếp vào bệnh “nhà
giàu” bởi phải điều trị suốt đời và rất tốn kém. Nhưng chị nghèo, nghèo đến “rớt
mồng tơi” lại mắc căn bệnh hiểm ác này. “Sự sống của tôi được đếm qua những lần
chạy thận. Hễ còn chạy thì còn sống mà không có tiền chạy thì…”- chị Hiền không
dám nghĩ tới nữa.
Vì vậy, chị Hiền mong tấm lòng hảo
tâm của tất cả mọi người giúp đỡ để chị có tiền tiếp tục điều trị, có như vậy
mới mong kéo dài được sự sống.
Cậu bé xương thủy tinh
Chị Nguyễn Thị Lệ Hằng, mẹ của Chiến
buồn rầu kể lại, lúc mới sinh ra, Chiến vẫn bình thường như bao đứa trẻ khác.
Đến năm em 2 tuổi, trong một lần mẹ đưa ra công viên chơi, Chiến bị té gãy chân
phải bó bột. Trong vòng 5 năm, cứ vài tháng em lại té, lại bó bột. Thấy lạ, có
người khuyên chị nên đưa con về Trung tâm Chấn thương chỉnh hình TP.HCM kiểm
tra. Đưa con về đây chị mới tá hỏa khi biết con bị bệnh xương thủy tinh.
Tay chân Chiến bị biến dạng, không
thể đi đứng được
|
Hoàn cảnh gia đình chị Hằng cũng lận
đận lắm. Sau ngày giải phóng, cả nhà dắt díu nhau đi kinh tế mới. Chỉ sau thời
gian ngắn gia đình lại đùm túm trở về thị xã. Nhà cửa không còn, cả gia đình
phải sống ở vỉa hè ở đường Đinh Bộ Lĩnh, sau đó về ở trọ trên đường Thích Quảng
Đức. Hiện nay, cả gia đình gồm 9 người đang ở nhà thuê tại phường Chánh Nghĩa,
trong đó có 3 mẹ con chị Hằng. Do di chuyển nhiều nơi, nhà cửa không có nên đến
giờ gia đình chị vẫn chưa có hộ khẩu. Đó là một thiệt thòi cho gia đình, vì dù
biết là hộ nghèo nhưng địa phương khó lòng giúp đỡ. Chị Trần Thị Thu Hương, cán
bộ xóa đói giảm nghèo cho biết, dù vậy vào những dịp tết thiếu nhi 1-6, trung
thu, địa phương cũng dành những phần quà cho 2 con của chị Hằng.
Nhắc lại chuyện bệnh tình của cháu
Chiến, chị Hằng nói tiếp, lần đi khám bệnh cho cháu ở trung tâm chấn thương
chỉnh hình, bác sĩ bảo rằng, muốn cháu không bị gãy xương cần phải được phẫu
thuật gắn nẹp inox vào chân. Chi phí cho ca mổ là không nhỏ, trong khi chị một
thân một mình đi bán vé số nuôi 2 con nhỏ lấy đâu có tiền phẫu thuật cho con.
Nhưng số phận cũng mỉm cười với con chị khi chương trình “Khát vọng sống” của
Đài Phát thanh - Truyền hình Bình Dương biết chuyện đã vận động các nhà hảo tâm
hỗ trợ toàn bộ chi phí ca phẫu thuật. Từ đó, em không còn bị gãy chân nữa. Tuy
nhiên, cứ mỗi tháng chị phải đưa con về thành phố tái khám, mỗi lần như vậy chi
phí thuốc men mất 1,5 triệu đồng. Một thân nuôi 2 con nhỏ, một đứa bệnh xương
thủy tinh, đứa đang học lớp 2, với bao nỗi lo toan đè nặng trên vai khiến người
mẹ ngày càng gầy nhom. Cứ mỗi lần sắp đến ngày đưa con đi khám chị lại đứng ngồi
không yên. Thấy hoàn cảnh túng bấn của mẹ con chị, bà con xóm giềng thương tình
góp người 50.000 đồng, người 100.000 đồng giúp đỡ chị.
Với em Chiến, vì bệnh nên chưa một
lần em được bước chân đến trường. Em tâm sự: “Nhìn bạn bè cùng trang lứa tung
tăng vui đùa và đi học, em thèm khát lắm. Lẽ ra ở tuổi này em được đi học và phụ
giúp mẹ việc nhà thì hạnh phúc biết bao”. Chỉ nói được mấy câu, mắt cậu bé đã
cụp xuống. Hiện tại chân Chiến không còn bị gãy nữa, nhưng theo năm tháng, đôi
chân của em cong như vòng kiềng do bị biến dạng nặng không thể đi lại được. Nhìn
em bò quanh quẩn trong nhà như đứa trẻ, chúng tôi vô cùng xót xa. Để chân em
không còn bị gãy, trước đây em được bác sĩ phẫu thuật, cứ mỗi chân cưa 4 đoạn
bắt ốc, bây giờ do chân ngày càng cong, những chỗ ấy nhô lên cấn vào da thịt rất
đau. Bác sĩ cho biết, Chiến cần phải phẫu thuật thay xương nhân tạo, nếu không
lâu ngày xương bị cong xỉa vào thịt. Việc phẫu thuật cho con trong lúc này đối
với chị Hằng là điều không tưởng. Bởi hiện tại, chị đi làm việc nhà thuê cho
nhiều nơi, mỗi tháng chưa đến 3 triệu đồng, chi phí thuốc men của Chiến đã ngốn
hơn nửa, còn lại lo cái ăn cho 3 mẹ con chưa đủ làm gì có dư mà dám nghĩ đến
chuyện phẫu thuật. Dù rất thương con nhưng chị đành nhìn con mà nuốt nước mắt
vào lòng, bởi: “lực bất tòng tâm”.
Cuộc sống của Chiến hiện giờ quá
mong manh. Qua chương trình này, chúng tôi mong muốn bạn đọc gần xa hãy dang
rộng vòng tay cứu lấy cuộc đời em. Bởi tuổi đời của Chiến còn rất nhỏ, em cần
được hưởng thụ những điều tốt đẹp ở cuộc đời này, mà từ trước đến nay em chưa
một lần được chạm đến.
Hy vọng mong manh
Từ ngày bệnh trở
nặng, chị Kim về nhà mẹ ruột ở khu phố 2, phường Phú Cường, TP.TDM để mẹ chị
tiện việc chăm sóc. Trong căn nhà khoảng chừng 20m2 và thêm gác lửng nhưng có
đến gần 10 người sinh sống. Nghe có người đến thăm, chị khó nhọc bước xuống cầu
thang. Thật không thể nhìn ra cô điều dưỡng năng nổ ngày nào, giờ đây trở nên
tiều tụy, xanh xao đến vậy. Với hơi thở gấp, chị kể cho chúng tôi nghe về căn
bệnh của mình.
Căn bệnh đã bào mòn sức khỏe chị Kim thế này đây |
Cách nay 2 năm,
trong một lần tắm, vô tình chị Kim phát hiện có khối u ở vú. Lo lắng có chuyện
không hay, chị liền về TP.HCM khám bệnh. Khi nghe bác sĩ thông báo bị ung thư,
chị như muốn quỵ xuống, trời đất tối sầm. Nhưng cũng may là bệnh mới ở giai đoạn
đầu. Sau một thời gian điều trị, vừa phẫu thuật, vô thuốc, căn bệnh đã ổn. Sau 2
năm điều trị, tưởng chừng căn bệnh đã dứt, nào ngờ lại bộc phát dữ hơn. Hiện chị
đang hóa trị đợt thứ 3. Cứ mỗi lần vô thuốc là sức khỏe chị thêm suy kiệt, phải
nghỉ ngơi vài ngày mới lấy lại sức thì lại tiếp tục vô toa thuốc kế tiếp. Ai đã
mắc căn bệnh ung thư, dù gia đình có giàu có, nhưng với thời gian điều trị kéo
dài thì chẳng mấy chốc túi tiền cũng cạn kiệt. Với chị Kim, hoàn cảnh gia đình
chị vô cùng khó khăn, nhà cửa chưa có, công việc làm của chồng không ổn định nên
gần như đồng lương của chị là thu nhập chính của gia đình. Từ khi chị mắc bệnh,
tiền bạc trong nhà cứ lần lượt đội nón ra đi. Bà con họ hàng thương tình cho
mượn tiền đi trị bệnh, dù biết chị khó có khả năng chi trả. Chị cho biết, mỗi
đợt điều trị 20 triệu đồng, bảo hiểm y tế thanh toán 50%, phần còn lại chị tự
lo. Giờ đây, căn bệnh của chị ngày càng trầm trọng, đã di căn sang nhiều bộ phận
khác trong cơ thể khiến cho chị vô cùng đau đớn. Ăn, ngủ không được, người chị
ngày càng gầy yếu, sức khỏe suy kiệt. Ngồi trò chuyện với chúng tôi, dù cố kìm
nén nhưng chị cứ ôm ngực nhăn nhó.
Có một điều lạ là
chị Kim không muốn cho mọi người biết mình mắc bệnh hiểm nghèo. Dù chị không lý
giải được lý do vì sao muốn giấu mọi người, nhưng qua cách tâm sự, tôi biết chị
mặc cảm, không muốn ai thương hại mình. Cũng vì lý do này mà khi mới phát bệnh,
chị âm thầm đi điều trị mà không báo cho bệnh viện biết. Dù vậy, đồng nghiệp
cũng đoán ra, nhưng vì thấy chị mặc cảm nên chỉ biết nhìn chị bằng ánh mắt e
ngại. Đến khi bệnh tái phát gia đình đưa chị lên bệnh viện cấp cứu, lúc này mọi
người mới gom góp tiền giúp chị chữa chạy bệnh. Căn bệnh hành hạ như vậy nhưng
chị vẫn gắng sức vừa trị bệnh vừa đi làm để có thêm thu nhập trang trải chi phí
trị bệnh. Từ đầu tháng 9 đến nay, do sức khỏe quá suy kiệt, chị Kim đã nghỉ ở
nhà dưỡng bệnh. Chị Nguyễn Thị Mai, điều dưỡng trưởng khu khám bệnh đa khoa tỉnh
nhận xét: “Biết hoàn cảnh gia đình Kim khó khăn, bệnh viện và đông đảo đồng
nghiệp đã giúp đỡ cô khá nhiều. Điều dưỡng Kim nhiệt tình, tận tụy với công việc
nên được bệnh nhân quý mến. Năm 2013 là cô đủ thời gian nhận Kỷ niệm chương Vì
sự nghiệp bảo vệ và chăm sóc sức khỏe nhân dân”.
Dù bị bệnh tật hành
hạ nhưng chị Kim vẫn còn hy vọng bệnh thuyên giảm để chị có sức khỏe lo cho đứa
con trai nhỏ ăn học đến nơi đến chốn. Để hy vọng của chị không tắt, rất cần sự
đồng cảm, sẻ chia, giúp đỡ của bạn đọc gần xa.
Hãy giúp em Tiến...
Từ nhỏ em đã phải sống chung với
bệnh tim bẩm sinh. 2 năm trước, em đã được hỗ trợ phẫu thuật tim miễn phí. Hiện
tại, ngoài căn bệnh thoát vị bẹn, em Tiến còn bị suy dinh dưỡng. Mấy năm gần
đây, con mắt bên phải của em bị sụp mí nên thị giác của em cũng không được
tốt... Mới mấy tuổi đầu em đã phải mang trong mình một lúc nhiều căn bệnh khác
nhau, nên sức khỏe của Tiến rất yếu. Năm nay, Tiến bước sang tuổi thứ 9 nhưng em
chỉ nặng khoảng 15kg, người còm nhom, yếu ớt, trông em chỉ khoảng 5 -6 tuổi. Mẹ
em, chị Nguyễn Thị Hạnh chia sẻ: “Vì bệnh tật riết như thế, nên việc học của
Tiến cứ mãi dở dang. Hiện nay Tiến chỉ mới học lớp 1 thôi. Vì cháu uống thuốc
nhiều nên khi cầm bút viết chữ hơi run tay. Người ta bảo, phải cho Tiến ăn uống
bồi dưỡng nhiều vô, nhưng hoàn cảnh gia đình mình nghèo khó vậy nên không thể lo
cho con đầy đủ, có gì ăn đó thôi. Thấy con yếu, ốm như thế chị cũng rầu lắm,
muốn vô nước biển cho con khỏe hơn nhưng cũng không đủ sức...”.
Em Nguyễn Lê Văn Tiến và
mẹ
|
Cách đây 6 năm, ba em đã ra đi vì
căn bệnh ung thư ruột quái ác, để lại cho chị Hạnh 4 đứa con nheo nhóc. Để nuôi
4 đứa con, chị chọn nghề làm bánh ít bột mì. Hàng đêm, chị Hạnh phải thức đến
gần sáng mới làm xong 200 - 300 cái bánh ít để mai mang ra chợ Dĩ An bán. Ngày
nào mua may bán đắt, chị kiếm được khoảng 60.000 - 70.000 đồng tiền lời từ công
việc này. Hết bán bánh ở chợ, chị về nhà chiên chuối chiên mang ra trước hẻm
bán. Mấy tháng nay con đường phía trước hẻm nhà chị đang sửa chữa, chị đành phải
nghỉ bán. Những khi rảnh rỗi, ai kêu làm gì chị làm thêm cái đó để kiếm thêm
tiền lo cho con, nhưng không phải khi nào người ta cũng cần đến chị. Cực khổ là
vậy, nhưng chị vẫn cố gắng vượt qua, chỉ mong con cái khỏe mạnh, được học hành
đàng hoàng. Hiện nay 3 chị em của Tiến vẫn được mẹ cho đến trường (trừ chị gái
đầu đã đi lấy chồng).
Nhiều khi nhìn Tiến yếu ớt, bệnh tật
như thế chị Hạnh không cầm được nước mắt, nhưng vì nhà nghèo nên đành phải nhìn
con thơ “chung sống” với bệnh tật. Chị Hạnh nghẹn ngào: “Bác sĩ nói phải mổ
thoát vị bẹn cho cháu thì sức khỏe của cháu mới đỡ hơn. Nghe nói chi phí phẫu
thuật khoảng 4 - 5 triệu đồng nhưng vì điều kiện nhà mình quá chật vật nên đến
nay vẫn không lo được cho cháu”. Sinh hoạt của cả nhà gồm 4 người nhưng chỉ
trông chờ vào mấy đồng tiền lời từ công việc làm, bán bánh ít của chị đúng là
khó để tiết kiệm được số tiền đó. Chị Hạnh tâm sự: “Mỗi khi mình không trông
chừng là cháu lại ra sân chạy nhảy. Có lần phải đưa cháu đi Bệnh viện Nhi Đồng
cấp cứu. Nếu có tiền mình đã lo cho cháu được phẫu thuật rồi, chứ đâu để cháu
phải chịu cảnh này...”. Bởi thế, khi trò chuyện với chúng tôi người mẹ nghèo ấy
bảo “Ước gì mình trúng được tờ vé số để có tiền lo cho con”, dù không khi nào
chị dám bỏ ra 10.000 đồng để mua một tờ vé số. “Nhìn cháu vì bị bệnh mà thua sút
bạn bè, mình làm mẹ đau lòng lắm. Bây giờ chị chỉ mong có tiền để lo cho nó được
mạnh khỏe, phát triển và lớn lên như những đứa trẻ khác...”, nói đến đây chị
Hạnh lại ứa nước mắt. Mong là vậy nhưng không biết đến bao giờ chị mới có đủ
tiền để lo cho con.
Hy vọng qua bài viết này, sẽ có
nhiều tấm lòng hảo tâm chia sẻ với em Tiến. Chỉ có như thế em mới có chi phí
phẫu thuật thoát vị bẹn. Và chỉ có như thế tuổi thơ của em mới sớm trở lại hồn
nhiên như bao bạn bè.
Nỗi lo của cô học trò nghèo trước ngưỡng cửa đại học
Kể từ
khi hai vợ chồng ly hôn, đã gần 15 năm nay, chị Nguyễn Ngọc Lan ở khu phố Thạnh
Phú, phường An Thạnh, TX.Thuận An sống cảnh mẹ góa con côi với gia cảnh hết sức
khó khăn. Khi chúng tôi đến, hai mẹ con chị đang ở trong căn nhà cũ nát không đủ
che mưa nắng. Được biết, năm 2011 chị đã có làm hồ sơ ở phường để được cất nhà
Đại đoàn kết nhưng chưa được phê duyệt. Hiện tại thu nhập của gia đình chủ yếu
từ mảnh vườn của mẹ chị để lại, nhưng là đàn bà chân yếu tay mềm, việc chăm sóc
vườn tược làm sao bằng đàn ông, cộng thêm mấy năm gần đây nguồn nước bị ô nhiễm
nên thu hoạch cũng chẳng đáng là bao. Để có tiền nuôi con ăn học chị phải đi làm
thuê làm mướn kiếm thêm được đồng nào hay đồng nấy nhưng công việc cũng không ổn
định. Con gái chị là Nguyễn Tú Hằng dường như ý thức được cuộc sống nghèo khó và
thương mẹ vất vả nên đã nỗ lực rất nhiều trong học tập. Từ những năm học tiểu
học đến THPT, Hằng đều đạt học lực khá giỏi. Và trong năm 2012 này, Hằng đã thi
đậu vào trường ĐH Thủ Dầu Một, chuyên ngành Quản trị kinh doanh.
Trong
căn nhà cũ dột nát, tủ sách là quý nhất đối với
Hằng
|
Chắc
hẳn chúng ta không khỏi xúc động và cảm thông với hoàn cảnh của cô tân sinh viên
mà phía trước giảng đường ĐH đang mở ra cho em một tương lai tươi sáng hơn. Chia
tay, chúng tôi chúc mẹ con chị sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn và chúng tôi tin
chắc rằng xã hội sẽ giang rộng vòng tay với những người nghèo nhưng không ngừng
nỗ lực vươn lên trong cuộc sống như mẹ con chị.
Không nơi nương tựa!
Căn
nhà tình nghĩa bằng gỗ được địa phương xây tặng cho mẹ liệt sĩ Quảng Thị Sanh
cách đây đã gần 20 năm, nay đã xuống cấp. Một phần bị mối mọt tấn công, một phần
ẩm thấp do ngập nước nên không biết sẽ sập xuống lúc nào. Trong căn nhà ấy hiện
không có một vật dụng gì giá trị hơn chiếc xe lăn của ông Quảng Văn Bài. Mấy
ngày gần đây, bà con trong khu phố không thấy ông xuất hiện ở quán cháo lòng của
cô Bé Tư ngay đầu con phố, vậy là họ biết ông đã bệnh nằm liệt giường. Người thì
góp cho ông lon gạo, có người nấu sẵn bới cho ông tô cơm. Ai cho gì ăn đó, chứ
có lúc ông không còn đủ sức để nấu nổi nồi cơm. Ông Bài thì thào nhỏ nhẹ: “Không
có cô Bé Tư, chắc tôi không còn sống tới ngày hôm nay. Sáng nào cũng vậy, thấy
tôi đẩy xe lên là cô ấy múc cho tô cháo lót dạ. Những hôm ốm đau không đi nổi,
thỉnh thoảng cô ấy kêu người đem xuống”.
Cán bộ khu phố Thạnh Hòa A thăm hỏi sức khỏe ông Bài |
Cách
đây 4 năm, mẹ Sanh qua đời vì bệnh nặng, ông Bài trở nên bơ vơ không nơi nương
tựa. Ông hụt hẫng, buồn đau. Bản thân lại ốm đau, không làm gì kiếm ra tiền mua
thuốc nên bệnh tình càng trở nặng. Đã nhiều năm qua, mỗi tháng ông chỉ sống dựa
vào 340.000 đồng tiền trợ cấp từ Nhà nước. Thương cho hoàn cảnh của ông, bà Đỗ
Thị Thu Trang, Chi hội trưởng Hội Chữ thập đỏ khu phố Thạnh Hòa A đã vận động
Mạnh Thường Quân hỗ trợ cho ông 10kg gạo/tháng. Ông Bài tâm sự: “Cứ mỗi lúc trái
gió trở trời là toàn thân tôi đau nhức không đi lại được, nhất là vào tháng
mưa”. Với số tiền ít ỏi có được, ông chỉ để dành mua thuốc uống. Hôm nào hết
thuốc thì ráng chịu đau. Ông bảo: “Ăn uống chỉ “qua loa”. Bà con lối xóm có
thương, cho gì thì ăn đó. Nhiều lúc cũng nhịn đói, nhưng riết rồi
quen”.
Khổ
cực, bệnh đau, vậy mà ông đã sống như thế hết ngày này qua tháng nọ. Cả cuộc đời
của ông gần như chưa bao giờ được sướng, chưa bao giờ cầm được tiền triệu. Nhưng
có lẽ ông cũng không mơ tưởng gì quá cao xa ngoài việc có được ít tiền để uống
thuốc trị bệnh.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)