Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Hy vọng mong manh


Tôi đã tiếp xúc với nhiều bệnh nhân ung thư, nhưng với trường hợp của chị Lưu Lệ Kim, điều dưỡng Bệnh viện Đa khoa tỉnh cứ làm tôi xót xa mãi. Căn bệnh đã bào mòn sức khỏe chị đến xác xơ, tiều tụy và đẩy gia đình đến chỗ khó khăn.
 
Từ ngày bệnh trở nặng, chị Kim về nhà mẹ ruột ở khu phố 2, phường Phú Cường, TP.TDM để mẹ chị tiện việc chăm sóc. Trong căn nhà khoảng chừng 20m2 và thêm gác lửng nhưng có đến gần 10 người sinh sống. Nghe có người đến thăm, chị khó nhọc bước xuống cầu thang. Thật không thể nhìn ra cô điều dưỡng năng nổ ngày nào, giờ đây trở nên tiều tụy, xanh xao đến vậy. Với hơi thở gấp, chị kể cho chúng tôi nghe về căn bệnh của mình.
 
 Căn bệnh đã bào mòn sức khỏe chị Kim thế này đây

Cách nay 2 năm, trong một lần tắm, vô tình chị Kim phát hiện có khối u ở vú. Lo lắng có chuyện không hay, chị liền về TP.HCM khám bệnh. Khi nghe bác sĩ thông báo bị ung thư, chị như muốn quỵ xuống, trời đất tối sầm. Nhưng cũng may là bệnh mới ở giai đoạn đầu. Sau một thời gian điều trị, vừa phẫu thuật, vô thuốc, căn bệnh đã ổn. Sau 2 năm điều trị, tưởng chừng căn bệnh đã dứt, nào ngờ lại bộc phát dữ hơn. Hiện chị đang hóa trị đợt thứ 3. Cứ mỗi lần vô thuốc là sức khỏe chị thêm suy kiệt, phải nghỉ ngơi vài ngày mới lấy lại sức thì lại tiếp tục vô toa thuốc kế tiếp. Ai đã mắc căn bệnh ung thư, dù gia đình có giàu có, nhưng với thời gian điều trị kéo dài thì chẳng mấy chốc túi tiền cũng cạn kiệt. Với chị Kim, hoàn cảnh gia đình chị vô cùng khó khăn, nhà cửa chưa có, công việc làm của chồng không ổn định nên gần như đồng lương của chị là thu nhập chính của gia đình. Từ khi chị mắc bệnh, tiền bạc trong nhà cứ lần lượt đội nón ra đi. Bà con họ hàng thương tình cho mượn tiền đi trị bệnh, dù biết chị khó có khả năng chi trả. Chị cho biết, mỗi đợt điều trị 20 triệu đồng, bảo hiểm y tế thanh toán 50%, phần còn lại chị tự lo. Giờ đây, căn bệnh của chị ngày càng trầm trọng, đã di căn sang nhiều bộ phận khác trong cơ thể khiến cho chị vô cùng đau đớn. Ăn, ngủ không được, người chị ngày càng gầy yếu, sức khỏe suy kiệt. Ngồi trò chuyện với chúng tôi, dù cố kìm nén nhưng chị cứ ôm ngực nhăn nhó.
Có một điều lạ là chị Kim không muốn cho mọi người biết mình mắc bệnh hiểm nghèo. Dù chị không lý giải được lý do vì sao muốn giấu mọi người, nhưng qua cách tâm sự, tôi biết chị mặc cảm, không muốn ai thương hại mình. Cũng vì lý do này mà khi mới phát bệnh, chị âm thầm đi điều trị mà không báo cho bệnh viện biết. Dù vậy, đồng nghiệp cũng đoán ra, nhưng vì thấy chị mặc cảm nên chỉ biết nhìn chị bằng ánh mắt e ngại. Đến khi bệnh tái phát gia đình đưa chị lên bệnh viện cấp cứu, lúc này mọi người mới gom góp tiền giúp chị chữa chạy bệnh. Căn bệnh hành hạ như vậy nhưng chị vẫn gắng sức vừa trị bệnh vừa đi làm để có thêm thu nhập trang trải chi phí trị bệnh. Từ đầu tháng 9 đến nay, do sức khỏe quá suy kiệt, chị Kim đã nghỉ ở nhà dưỡng bệnh. Chị Nguyễn Thị Mai, điều dưỡng trưởng khu khám bệnh đa khoa tỉnh nhận xét: “Biết hoàn cảnh gia đình Kim khó khăn, bệnh viện và đông đảo đồng nghiệp đã giúp đỡ cô khá nhiều. Điều dưỡng Kim nhiệt tình, tận tụy với công việc nên được bệnh nhân quý mến. Năm 2013 là cô đủ thời gian nhận Kỷ niệm chương Vì sự nghiệp bảo vệ và chăm sóc sức khỏe nhân dân”.
Dù bị bệnh tật hành hạ nhưng chị Kim vẫn còn hy vọng bệnh thuyên giảm để chị có sức khỏe lo cho đứa con trai nhỏ ăn học đến nơi đến chốn. Để hy vọng của chị không tắt, rất cần sự đồng cảm, sẻ chia, giúp đỡ của bạn đọc gần xa.